Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2007

Ngày nhàn post thơ bạn

Nhân đang nhàn rỗi, đọc lại thơ bạn bè chiến hữu, post lên mấy bài để ra Hà Nội đọc lại:
TRẦN VIẾT DŨNG - tập thơ LÃNG ĐÃNG GIỮA ĐỜI
BẮT ĐẦU
bắt đầu bàn tay nâng trái cấm
loài người từ đó biết khổ đau

bắt đầu từ một ngày vỡ giọng
chú dế buồn tiếng hát gửi về đâu?

bắt đầu từ mặt-trời-môi-đỏ
đọng lại thành nỗi nhớ đêm sâu

bắt đầu từ mắt em đắm đuối
trăm năm sau tưởng tiếc nụ hôn đầu

bắt đầu tiếng thủy tinh chạm cốc
nghe chia ly bè bạn cuối con tàu

ngõ hạnh tôi em bắt đầu bước lại
cây đau thương cũng từ đó...bắt đầu
T.V.D
MỘT NỬA
Nửa đời người mới gặp người
Nở trên môi nửa nụ cười. Buồn ơi.
Những câu thưa nhắn nửa vời
Nửa vòng tay mở đón mời lại buông
Trái tim một nửa ghen hờn
Nửa vầng trăng Ngọc trong cơn khát thèm
Nửa hồn sa lưới êm đềm
Nửa ngày ngơ ngẩn, nửa đêm mơ màng
Bài thơ một nửa lạc vần
Nhuộm lên mái tóc nửa phần thôi xanh
Nửa thiên thần ở trong anh
Giấu che nửa quỉ Sa-tan cùng người.
T.V.D
Tiếp tục bài thơ chính xác trong tập Rượu đắng của Nguyễn Thanh Mừng:
MẶC TRÚC VÀNG ĐỔ LÁ SUỐT TRĂM NĂM
Em cứ đi đi
như con sóc bông giã từ rừng trúc
đám cây triết nhân kia nào hiểu nổi mình

Em cứ đi nhẹ nhàng đừng ái ngại
người trai đa cảm và thông minh của em đã chết thật rồi
đã chết tựa dòng sông mùa hạ
còn dấu hằn trên mặt cát bỏng sôi

Em đừng nhắc cái thời người ấy sống
tay phàm trần người ấy hái đào tiên
người ấy yêu phóng cuồng và bụi bặm
rượu tràn bầu mây nước cũng lên men

Những ghen tuông, những lỗi lầm, tha thứ
với ngày mai rồi có nghĩa gì đâu
chỉ còn lại một hồi chuông cảnh báo
sống hết mình chưa dễ nhận ra nhau

Em cứ đi kiêu kỳ thời trinh nữ
mặc tóc bay vướng nát cả trăng rằm
mặc trái rụng mặc bãi bờ vật vã
mặc trúc vàng đổ lá suốt trăm năm
N.T.M


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét