Năm nay, các cháu Trần Hữu Đức Uy, Trần Hữu Thiên Lương vẫn là học sinh giỏi. Thêm cháu Trần Hữu Hải Đăng lần đầu tiên đạt học sinh giỏi. Các cháu báo công cho Bà Nội. Nội cười vui mừng các cháu phải không?
Thứ Năm, 29 tháng 5, 2008
Cháu học giỏi
Năm nay, các cháu Trần Hữu Đức Uy, Trần Hữu Thiên Lương vẫn là học sinh giỏi. Thêm cháu Trần Hữu Hải Đăng lần đầu tiên đạt học sinh giỏi. Các cháu báo công cho Bà Nội. Nội cười vui mừng các cháu phải không?
Thứ Ba, 27 tháng 5, 2008
À ơi cậu bé mơ tiên...
"À ơi cậu bé mơ tiên"*
Tìm đâu cho thấy một miền Thiên Thai?
Một mai... ai nỡ bỏ ai
Còn chàng lãng tử mơ hoài dáng xinh
Một mai lại chỉ một mình
Một tình chôn giấu một mình mình thương
Cõi đời lắm nỗi vô thường
Cớ sao lòng lại chỉ thương một người?
Bây giờ hát khúc "à ơi!"
Một mai hát khúc ru đời chông chênh
Một mai một bóng một hình
Một đi một nhớ một tình... một mai...
28.5.2008
T.H.N
* Lời của MAT
Bù khú
Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2008
Mục lục bài viết trên ngoisaoblog - Lãng tử Trần Nam
- Ngày đã sang...
- Tóm tắt bài giảng "Viếng lăng Bác"
- Hãy để cho tôi tin...
- Một tháng...
- VỢ NHẶT (Kim Lân) - tiếp theo
- Tháng 5!
- Tuyệt vời Huỳnh Anh Vũ
- Đêm xa Hà Nội
- MẸ ƠI!
- Dạy thêm ...cho con
- Góp ý về chương trình và sách giáo khoa môn Ngữ Văn
- Lại sắp một ngày Cá tháng Tư
- Nhắn gửi anh em ta
- Suy nghĩ trước thềm Đại hội VHNT tỉnh Bình Định
- Bài văn toát mồ hôi lạnh!
- Cảm nhận SỐ PHẬN CON NGƯỜI (M.Sôlôkhôp)
- Đơn giản là ngày 8-3
- Cảm nhận: En-xa ngồi trước gương" (L.Agaron)
- Chiếc thuyền ngoài xa – con người trần trụi đời thường:
- Tiểu Lãng Tử và Tiểu Tử Tà
- Những chuyện quậy của Tiểu Tử Tà
- Băn khoăn Giá - Lương - Tiền!!!
- Công Nông đi về đâu?
- Nhớ cu Cún
- Bình thơ : TRĂNG VÀNG TRĂNG NGỌC của Hàn Mặc Tử
- Này thì xích lô...
- Quy Nhơn ngày trở lại
- Thơ nhân Valentine's Day
- Ấn tượng ngày Tết
- Còn thương rau đắng mọc sau hè
- Post lại phim sao mà khó thế!
- Viết cho mái nhà mình
- Xuân này dành cho Mẹ
- Hãi các bác nhà báo!!!
- Trở lại trường
- Ngày tháng nào đã ra đi...
- Thú chơi thơ của người xưa
- Ngựa hoang nào giẫm nát tơi bời...
- Hà Nội mùa này ...mưa
- Đi vắng một thời gian
- Rảnh quá...
- Bài chòi Bình Định
- Bài vè các loại bông xứ Nẫu
- Viết cho những ngày đã qua...
- Post phim lên ngoisaoblog?
- Xin cho hai chữ bình an
- Bài vè các loại cá xứ Nẫu
- Thư nhà
- Thứ Bảy
- Hà nội mưa đông
- Những ngày cuối năm
- Thơ ngày Giáng Sinh
- Merry Christmas
- Mùa bình an!
- Hà Nội mùa đông
- Thư mục văn học THPT
- Bình giảng: NÚI ĐÔI (Vũ Cao)
- Nỗi lòng nhà giáo - chuyện dài nhiều tập
- Suy ngẫm từ “Gửi em – cô thanh niên xung phong” (Phạm Tiến Duật)
- Tin buồn nhân đôi
- Món ăn bình dân Quy Nhơn
- Đình tiền tạc dạ nhất chi mai...
- Thầy lang
- Chuyển tải ngoisaoblog sang Yahoo Mash!
- Ai mê Robertino Loreti?
- Lại sắp bão!
- Thương quá con tôi!
- Ấm áp gia đình
- Cảm nhận "Một người Hà Nội" (Nguyễn Khải)
- Ngậm ngùi Ngày Nhà giáo
- Chúc mừng Ngôi Sao Blog thôi nôi!
- Mưa...nặng trĩu lòng!
- Bài hát cho Mẹ
- Chợt thấy mình nhỏ bé
- Đường xa ướt mưa
- BÔNG HỒNG TẶNG MẸ!
- Có đôi khi...
- Con đã lớn!
- 10 giây
- Đối mặt!?
- Kỷ niệm ngày sinh Hàn Mặc Tử
- Vĩnh biệt Pavarotti
- Đồng Đội - một thời...
- Ngày khai trường
- Thay đổi
- Lang thang ký
- BIỂN
- Chuẩn mực ngôn từ trên ngoisaoblog
- Mừng sự phát triển của ngoisaoblog!
- Lời cáo lỗi cùng bạn bè blog!
- Vợ nhặt của Kim Lân
- Vĩnh biệt nhà văn Kim Lân
- Cầm hoà - chưa biết điều gì sẽ đến!
- Tiến lên Việt Nam!
- Có một Hà Nội
- Kỷ niệm Thâm Tâm
- Vua và em
- Vài cảm nhận về "Một con người ra đời" (M.Gorki)
- Trời đất này thực của riêng Hàn Mặc Tử
- Bình thơ: CHUỖI CƯỜM THI CA
- Viết về Mẹ
- Buồn!
- Lang thang
- Lại chuyện học Cao
- Tạm quên Lãng Tử!
- Lão Lười
- Tóc bạc
- Lại blog online!
- Viết tay rồi gửi...!
- Đọc Hàn Mặc Tử
- Bình thơ: HẠT BUỒN RƠI (Đặng Quốc Khánh)
- Hành trình đến cùng Hàn Mặc Tử
- Bình thơ: KHÚC TỪ BIỆT của Nguyễn Sĩ Đại
- Lại tỏ tình...rúng động!
- Hồi ức Thủy tinh, những trang viết nghẹn lòng
- Ngày cuối tuần
- Tiếu lâm đỡ buồn
- Hà Nội mưa
- Tiếp thị ... lừa!
- Mưa phùn Hà Nội
- Tin nhắn của Minh Hội và lời chúc của Lãng Tử
- Đêm qua không biết làm gì...!
- Hôm nay ngày 9 tháng 3...
- Lời cảm ơn ngoisaoblog và các bạn!
- Cơm nhà!
- Ghi nhanh ngày thơ ở Bình Định (buổi chiều)
- Ngày Thơ Việt Nam tại Bình Định lần thứ 5
- Bún Quy Nhơn
- Lời thương mến
- Quê tôi Cảnh Vân
- Lời chào bè bạn
- CLB Văn học Xuân Diệu gặp mặt đầu năm
- Tượng Quang Trung bằng đồng
- Trăng - Hàn
- Chúc mừng Blog Ngôi Sao trở lại
- Chúc Tết Đinh Hợi
- Bình Định 1935
- Khơi nguồn Thạch Lam
- Hà Nội - ngày cuối cùng năm Tuất
- Sợ Vợ!
- "Khìn khìn!"
- Rong chơi trên cánh đồng văn học
- Những cuốn truyện...
- Tết sắp đến rồi!
- Cầu mong tôi hoa mắt
- Hãy ủng hộ blog của Xương Thủy tinh!
- Chạm mặt nỗi buồn
- Từ Hoàng Hạc lâu đến thơ Việt
- Ông Quách Tuấn Ngọc bị đâm trọng thương
- Tản mạn thôn Vỹ
- Net - trăn trở...
- Tâm sự ngắn
- Chuyện lạ: tìm mộ liệt sĩ (kỳ 2)
- Chuyện lạ: tìm mộ liệt sĩ!
- Cuộc chơi blog và kẻ ham vui!
- Viết cho bạn
- Thời gian
- Thơ phổ nhạc
- Tản mạn về ca từ tôi thích
- Hài hước dạo phố
- Giảng bài online
- Biển nhớ - Nhớ biển
- Mưa
- Cảm nhận MUỐN LÀM THẰNG CUỘI (Tản Đà)
- Quê mẹ
- Tin nhà
- Về miền Trung!
- Mở cửa ra nào...!
- Nỗi buồn Cao học
- Nghe câu ba lý tang tình...
- Vô cảm?
- Bài toán với đáp số ẩn (kết)
- Bài toán với đáp số ẩn (tiếp)
- Bài toán với đáp số ẩn - NGƯT Trương Tham
- Cảm nhận đoạn trích "Hai cây phong"
- Hoạ thơ cùng shanshan
- Gặp gỡ giữa Thủ đô
- NGƯỜI THẮP LỬA MÔN VĂN
- Ngày đầu năm (thơ)
- Lời tâm sự đầu năm
- Hài hước về nickname Lãng tử
- Cảm nhận đoạn trích TRONG LÒNG MẸ (Nguyên Hồng)
- Cảm nhận TÔI ĐI HỌC (Thanh Tịnh)
- Cảm nhận CHIẾC LÁ CUÔI CÙNG (bài học sinh)
- Cảm nhận CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
- Cảm nhận CÔ BÉ BÁN DIÊM
- Thư giãn cuối tuần: Noel sớm!
- CHIA SẺ hay CHIA XẺ?
- Tiểu thương Quy Nhơn phẫn nộ
- Núi Thơm quê tôi
- Kỷ niệm ngày viếng Xuân Diệu
- Nhớ con
- Chợ Lớn Quy Nhơn - kinh hoàng bão lửa
- Viếng mộ Xuân Diệu
- Cháy Chợ Lớn Quy Nhơn
- TIẾNG BÌNH ĐỊNH (thơ)
- Văn nghệ sĩ Bến Tre sau bão Durian
- Nhớ Câu lạc bộ Văn học Xuân Diệu
- BIỂN NGOÀI KIA XANH NGẮT ĐẾN NAO LÒNG (thơ)
- Kinh nghiệm chuyển mã tiếng Việt nhanh
- Thư giãn mùa Giáng sinh
- Một câu chuyện về Bác Hồ đáng suy ngẫm
- Phân tích "Tiếng hát con tàu" - Chế Lan Viên
- Gửi lòng về Quy Nhơn - Nhơn Hội
- Lời nhắn cho những người thích đùa
- Thầy trò lớp Văn
- Bất thường hài hước từ những điểm chọn!
- Tản mạn cùng RỪNG XÀ NU của Nguyễn Trung Thành
- Trao đổi: 9X, em là ai?
- Tản mạn cùng Thương Nhớ Mười Hai - Vũ Bằng (2)
- Tản mạn cùng Thương Nhớ Mười Hai - Vũ Bằng(1)
- Đến với bài thơ hay
- Bình thơ: Tây Tiến - Quang Dũng
- Bình giảng: Nhàn - Nguyễn Bỉnh Khiêm
- Để viết một bài luận hiện nay
- Bình thơ: Giọt lệ nàng Vân - Đặng Quốc Khánh
- Kỷ niệm một lần trả lời phỏng vấn (2)
- Kỷ niệm một lần trả lời phỏng vấn (1)
- Mẹ Xuân Thạnh(thơ)
- Hà Nội sương mù
- Phân tích: Kính gửi Cụ Nguyễn Du - Tố Hữu
- Hỏi - đáp môn Văn
- Bình giảng: Nỗi lòng Nguyễn Trãi
- Hình tượng cô Tấm
- Cảm nhận: Vẻ đẹp Đam Săn
- Xem VTC trên mạng!
- Nỗi đau sau bão
- Kỳ 2: Tôi dạy thêm
- Tôi học thêm - dạy thêm!
- Dạy thêm - Học thêm?
- Tiếng cười trong truyện dân gian
- Tiếng cười trong ca dao
- Ý kiến: Forum và chat
- Miền Trung lại bão
- Nhớ nhà!
- Lời thương nhớ (thơ)
- Mùa thu Hà Nội sắp xa (thơ)
- Ký ức (thơ)
- Một ngày bình thường (thơ)
- Bài hát cho em (thơ)
- Hài hước cuối tuần!
- Dạy và học môn Văn
- Phiếm đàm chuyện học Văn con trẻ
- Bình NHỮNG GIỌT LỆ (Hàn Mặc Tử)
- Cảm nhận: Lê Vân - nghệ sĩ và đời thực
- Một bài viết của Lê Hoài Lương
- Một thoáng Hà Nội
- Cảm nhận truyền thuyết "Mị Châu - Trọng Thủy"
- Bình thơ: Sóng - Xuân Quỳnh
- Ngày xửa ngày xưa!
- Bút ký: Quy Nhơn - những con đường
- Bút ký: Hoài niệm Hương Sơn
- Một thoáng Đà Lạt
- Tình nghĩa trong ca dao
- Giá trị nhân văn trong ca dao – dân ca
- Đọc sách
- Phân tích: Mẹ Tơm - Tố Hữu
- Hồn thơ lục bát
- Ca từ trong ca khúc Trịnh Công Sơn
- Truyện ngắn: Học trò nhà quê
- Văn học và nhà trường
- Phân tích: Độc Tiểu Thanh ký - Nguyễn Du
- Bình giảng: Việt Bắc - Tố Hữu
- Bình giảng ca dao 2
- Bài bình ca dao
- Bình thơ: Tương tư, chiều - Xuân Diệu
- Phân tích: Chí Phèo - Nam Cao
- Qui Nhơn 98 (thơ)
- Hoài niệm (thơ)
- Romantic (thơ)
- Lời ngỏ với các em học sinh
- Lên Qui Hoà nhớ Hàn Mặc Tử (thơ)
- Qui Nhơn và tôi (thơ)
- Hẹn với thơ
- Nghe hát trên dòng Hậu Giang (thơ)
- Qui Nhơn (thơ)
- Qui Nhơn trong tôi (thơ)
- Bình thơ: Chuỗi cười - Hàn Mặc Tử
- Đọc thơ Khổng Vĩnh Nguyên
- Cảm nhận: Lão Hạc - Nam Cao
- Cảm nhận: Đời thừa - Nam Cao
- Cảm nhận: Vợ chồng A Phủ - Tô Hoài
- Cảm nhận: Hai đứa trẻ- Thạch Lam
- Cảm nhận: NHỮNG CHÂN DUNG BIẾM HOẠ
- Bình thơ : Đàn Ghi-ta của Lorca (Thanh Thảo)
- Cảm nhận: Thuật Hoài của Phạm Ngũ Lão
- Cảm nhận: Thơ Phan Bội Châu
- Bình thơ: Tống biệt hành (Thâm Tâm)
- Bình thơ: Biển (Xuân Diệu)
- Tản mạn: Cảm xúc Qui Nhơn mưa
Thứ Hai, 19 tháng 5, 2008
Thứ Tư, 14 tháng 5, 2008
Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2008
Bông hồng trắng
Ngày mai là ngày của Mẹ - Mothers Day, con sẽ hát cho mình bài hát Bông hồng cài áo. Bông hồng của con bây giờ là màu trắng, nhưng lòng con có bao giờ Mẹ chia xa?
- BÔNG HỒNG CÀI ÁO
- Nhất Hạnh
Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt nam không ưa cách nói cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị vừa đúng mức :Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời !
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời.
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau.
Ngon biết bao ! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lên ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay ? hay là tơ trời đâu la miên ?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi ", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp một, và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận.
Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý thương yêu của tôn giáo vốn dạy về tình thương.
- Công cha như núi Thái sơn,
- nghĩa mẹ như nước trong nguồn chẩy ra .
Đạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Đạo Chúa có đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ Mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương tín ngưỡng và hành động thì không xa chi mấy bước.
Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ ( Mother's Day ) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với Thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Đông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ Thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy ở trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng.
Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào; chúng tôi không có được cái tự hào được cài trên áo một bông hoa màu hồng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan.
Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món qùa lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói: "trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ!". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất mình có cảm nghĩ: "Thật như là mình chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ!"
Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang còn sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi: " Mẹ ơi, mẹ có biết không ?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi ngừơi cũng có thể hỏi một câu như thế, bởi vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng.
Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Kiền Liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương Tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận.
Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ là con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa thầy giáo hỏi rằng: "Con mà thương mẹ thì phải làm thế nào?" Tôi trả lời: "Vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi". Bây giờ thì tôi biết rằng: Con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi " làm thế nào " nữa!
Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt hại cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Để mai này anh chị đừng có than thở rằng: Đời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.
Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng nhẽ chị tôi không đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi.
Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói: "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm khóc. Chị nói: "Thôi con không lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. "Cắt ái từ sở thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào mà không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng qúi báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.
Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: "Không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ!". Tôi đã nói là tôi không khuyên răn gì hết -- tôi không giảng luân lý đạo đức -- rồi mà! Tôi chỉ nhắc anh: "Mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương". Để chị đừng quên, để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn : Cũng không phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo anh một bông hoa hồng: để anh sung sướng, thế thôi.
Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh, như thế này. Chiều nay, khi đi học hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi, thì anh cũng hỏi một câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Và ngày mai mất mẹ, Anh sẽ không hối hận, đau lòng , tiếc rằng anh không có mẹ.
Đó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa mầu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.