Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2006

Số nhà mới

Hôm nay đã chính thức có số nhà mới sau 10 năm ở trong tình trạng "nhà không số, phố không tên". Đường rộng nhưng vì chậm chân nên hoá thành đường hẻm, nhưng dẫu sao cũng là một niềm an ủi! Bây giờ có thể đường hoàng ghi vào thư: SỐ NHÀ 237/5 đường HOÀNG VĂN THỤ, thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định. Hơ hơ! xem xét một cách phiên phiến thì số nhà này là 7 nút (ba chìm, bảy nổi, chín lênh đênh). Bravo!

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2006

Nhớ gì trong mưa?

Đâu cơn mưa ngày cũ
lung linh em
tóc mềm
nụ cười thiếu nữ
Ta
một thời lãng tử
đi trong mưa
chạm ánh mắt em chẳng dám nhìn


Để bây giờ
nhìn mưa lại nhớ
mái tóc mềm
ánh mắt ngày xưa...

Nhớ Biển

Xa cả ngàn cây số
Nhớ tiếng sóng nôn nao
Nhớ cát vàng nắng chói
Nhớ hàng dương thì thào


Bao giờ về với Biển
Bao giờ về với em
Ta sẽ ngồi lặng lẽ
Trước biển thật bình yên


Thèm một cơn gió mát
Ta với biển tâm tình
Nghe sóng lòng dào dạt
Giữa bốn bề lặng thinh

Hà Nội, ngày nhớ Quy Nhơn

T.H.N

Buồn

Buồn
Buồn như thể một đêm tôi ngồi nhớ
những gương mặt đã qua những hình bóng nhạt nhoà
cứ giản dị sống là mình sau bao nhiêu lầm lỡ
nhưng vẫn buồn như một gã ngu ngơ
Buồn
Buồn như thể một đêm nghe lời hát cũ
em đâu rồi người con gái ngày xưa?
điệu hát không níu về cho tôi người con gái năm nào tôi đã biết
em chỉ trở về trong thơ!
Buồn
Buồn như thể ta không còn buồn hơn được nữa
những nỗi buồn quánh đặc, mù câm
nồng nặc khói bao trùm lên dĩ vãng
đầu độc thơ ta giá lạnh chút tình nồng
Buồn ơi ta không chào mi
Ta sẽ đi và sẽ hát
"Lời ru buồn nghe mênh mang..."

MƯA HOÀI NIỆM

Lòng cuồng điên vì nhớ
(trích
Hoài Cảm - Cung Tiến)
Chiều nay nao lòng vì một cơn mưa
Ì ầm sấm
cồn cào bao nỗi nhớ
Chiều nay chợt ngẩn ngơ như đứa trẻ
Xa rồi! xa rồi... ta ơi
Mưa ứơt đầm bao kỷ niệm
chỉ còn tôi
lặng lẽ ngắm những lứa đôi ríu rít
Họ lại đi trong mưa tay khắng khít
Ánh mắt nào...
Thôi nhé! Cố nhân ơi!

Quy Nhơn 2005

I.


Bài thơ sinh nhật muộn của tôi


Có thể rồi tôi không còn làm thơ buồn nữa


Không còn những giờ phút được ngồi cùng bạn bè chén thù chén tạc


Tôi đi vào quĩ đạo mỏi mòn của những kẻ tầm thường


Tự an ủi mình bằng niềm vinh quang huyễn hoặc


Không còn được ngâm câu thơ yêu thích


Thôi thì đành thở dài vậy thôi!


Thôi cũng đành thôi mà không thôi được


Thơ không ra hồn người chẳng ra chi


Tự buộc mình vào khuôn sáo


Chỉ biết ngoài kia là biển


Sóng cứ nao lòng


Chỉ biết mình đã qua một thời vụng dại


Mà nụ hôn em ngày ấy còn gắn mãi bờ môi...


II.


Lại trở về cùng thơ


Như một ám ảnh


giận buồn thương tả pí lù


Đầu rỗng đặc những lập ngôn lập thuyết


Thơ ơi em cần chi ?


III.


Như một thuở mình đã hồn nhiên sống


Yêu thơ hay tê lặng người


Không cần nói


Để nghe thơ ngấm vào mạch máu


Nhìn mưa rơi bao xúc cảm cuộn trào


Bao nhiêu lần làm thơ mưa ngỡ như giọt nước mắt


Để bây giờ mình ráo hoảnh giữa nhân gian!

TRẦN HÀ NAM