Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2008

Truyện ngắn: Trong mưa

Trần Hà Nam:

Trong mưa

Trời lại mưa, mang theo cái khí lạnh đến khó chịu của mùa đông vào trong khung phòng chật hẹp của Hòa. Anh đang nằm dài trên giường, lười nhác kéo tấm chăn mỏng trùm kín đầu định ngủ tiếp. Nhưng tiếng mưa đều đều dai dẳng cứ âm âm trong đầu Hòa, cộng với hơi gió se lạnh luồn qua tấm chăn làm cho anh rùng mình và đành vùng dậy, bật lửa châm thuốc hút. Đồng hồ chỉ vào con số 4 cùng tiếng nhạc thánh thót vang lên vào buổi sớm nghe lanh lảnh. Hòa cặm cụi pha bình trà để ngồi nghe mưa. Trời vẫn tối đen như mực, tiếng mưa đề uđều nhẫn nại gõ trên mái tôn làm thành một thanh âm bất di bất dịch…

Lâu lắm rồi, Hòa mới lại có được cái cảm giác của một gã độc thân. Vợ con anh đưa nhau về ngọai đã hai hôm nay, Hòa bận không thể đưa vợ đi được – cũng vẫn là những công việc tẻ ngắt hàng ngày lên lớp, sọan bài, cho học sinh kiểm tra. Nhưng không làm không được. Tất cả đã trở thành quen thuộc đến nhàm chán, không để lại cho anh bất cứ cảm xúc gì. Hòa không tham vọng, không thích ước mơ viển vông. Anh đa 4qua cái tuổi mà khi nhìn thế giới người ta tưởng có thể nắm trong lòng bàn tay được. Bây giờ, anh thỉnh thỏang chỉ thóang buồn khi nghĩ về tương lai: tất cả dường như đến quá chậm chạp làm cho con người cảm thấy sốr ruột. Suy nghĩ của Hoà giờ đây thực dụng và giản đơn hơn: làm ra đồng tiền để có thể chi tiêu cho những gì mình định trước, không cần phải lựa chọn đắn đo xem công việc có phù hợp khả năng, đúng với sở thích của mình không. Thùy - vợ anh từ lâu đã trở thành một người đàn bà khác mà anh nhiều lúc cũng không để ý lắm (!). Công việc hàng ngày đã kéo người đàn bà hơn hai mươi lăm tuổi xuống sát mặt đất, với vẻ cam chịu nhẫn nhục - mặc dù vợ Hoà cũng cùng tốt nghiệp đại học với anh. Lúc đầu thì Hoà không để ý, sau rồi thì anh chặc lưỡi: “Đàn bà ấy mà, có bao giờ tầm nhìn vượt ra khỏi gia đình đâu!”. Có lúc Hoà thấy Thùy tấm tức khóc một mình, anh lại đâm ra khó chịu: “Dào, hơi một tí thì làm mình làm mẩy, cứ như thằng này không quan tâm đến không bằng”, và lẳng lặng bỏ đi. Đã từ lâu, Hoà đã quen lệ: ăn cơm xong, lên đọc báo, soạn bài, uống trà rồi ngủ. Cón Thuỳ thì lo cơm nước, giặt giũ, cho thằng bé ăn, gửi con đón con ở nhà trẻ. Mới gần hai mươi sáu tuổi mà Thuỳ đã có vẻ mặt của người đàn bà quá ba mươi khắc khổ. Cuộc sống của hai vợ chồng cứ bình lặng trôi đi theo nhịp tẻ ngắt đó. Ngoài giờ dạy trên lớp, Hoà dạy thêm kiếm tiền trang trải mọi chi tiêu trong gia đình – như một nghĩa vụ và trách nhiệm phải làm – không có cả thời gian rảnh rỗi để cùng vợ con đi chơi, xem ca nhạc hay phim ảnh. Có lúc anh để vợ con em ti vi một mình, đến chừng hết ti vi, tiếng máy rồ lên, Hoà vào phòng thì thấy hai mẹ con ôm nhau ngủ tự lúc nào, vậy là lại cau có. từ khi lấy nhau đến giờ, đã hơn ba năm, hai vợ chồng từ lúc nào không rõ, hiếm khi cười với nhau được một lần.

Không có điều gì quá tốt và không có điều gì quá xấu, tất cả đối với  Hoà đều đã trở thành bình thường. Những việc xảy ra hàng ngày trong gia đình đều đặn có gì đáng phải quan tâm. Cho đến một hôm, Thuỳ báo cho anh tin mừng với vẻ mặt hớn hở: “Em xin được việc làm rồi, ở Ủy ban dân số thành phố!”, Hoà đã ngẩn người một lúc lâu. Đi làm à? Tại sao lâu nay anh không nghĩ đến điều đó? Anh đã quen với cảnh ngày ngày Thuỳ chỉ có đi chợ, nấu cơm, làm tất cả những công việc của một bà nội trợ maàquên bẵng đi vợ mình cũng tốt nghiệp đại học chính qui đàng hoàng. “Đi làm à? – anh bật ra một câu ngớ ngẩn - thế còn thằng cu?”. Thuỳ sững người, nước mắt cô ứa ra: “Anh ích kỷ lắm!”. Trưa hôm đó, bữa cơm tẻ ngắt, nặng nề mặc dù Thuỳ nấu món canh cá lóc rất đúng gu của Hoà. Hai vợ chồng không nói với nhau câu nào. Đến tối, Thuỳ bảo mệt, đi ngủ sớm cùng thằng cu. Hoà ngồi soạn bài nhưng không thể nào tập trung tư tưởng được, anh thu dọn sach vở rồi cũng đi nằm, nghe tiếng Thuỳ cựa mình, anh không dám nói lớn: “Em ngủ chưa?”. Im lặng. Hoà rủ rỉ như tự nói với mình: “Anh là một người chồng tồi, phải không?”. Không môt tiếng trả lời. Hoà bối rối, vắt tay lên trán, ngó đăm đăm lên trần nhà, những vòng sáng đỏ từ chiếc đèn ngủ lập loè, tiếng thở của thằng cu con bị viêm mũi cứ khò khè như tiếng cưa xát vào lòng anh. Chợt Hoà cảm thấy một bên vai mình ấm nóng, Thùy đang dụi đầu vào người anh, lặng lẽ khóc. Hoà siết nhẹ bờ vai người vợ trẻ, nhè nhẹ thở ra…

                                           ***

Hai hôm nay, Hoà trở lại sống theo kiểu độc thân. Còn năm ngày nữa hai mẹ con Thùy mới trở ra để Thuỳ kịp nhận nhiệm sở vào đầu tháng Giêng. Lại sắp một năm nữa qua đi, giờ đây một mình trong căn phòng nhỏ bé, Hoà cảm giác rõ hơn sự vắng lặng khác ngày thường. Sắp tới, mọi việc sẽ khác, và Hoà cũng sẽ đổi khác. Hoà rót tiếp một tách trà, thong thả lật tờ báo mới mua mà anh chưa kịp đọc. Một hàng tít nhỏ tình cờ đập vào mắt anh: “Tình hình mới và nhiệm vụ của chúng ta”. Tại sao chỉ có nhiệm vụ nhỉ? Hoà chợt mỉm cười…

                                                Qui Nhơn, tháng 12 năm 1994

                                                                 T.H.N

2 nhận xét:

  1. Vợ chưa bỏ là may phước 30 đời để lại. Đàn ông Việt Nam ích kỷ, gia trưởng, vô tình và vô trách nhiệm quá đáng!

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn quá! tôi cũng thấy mình may phước! Nên mới có truyện này!

    Trả lờiXóa