Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

Mẹ


Mẹ ơi!
Con đang trong những ngày căng thẳng với luận văn cao học.
Những lúc mệt mỏi, con lại nhìn hình ảnh của Mẹ để thấy ánh mắt thẳm sâu của Mẹ như đang động viên con. Con không dám giở lại những hình ảnh đau thương ngày tiễn Mẹ đi, những hình ảnh gợi nỗi quặn thắt trong con. Con chỉ tiếc một điều, Mẹ không ráng chờ ngày con đem tấm bằng về khoe Mẹ.
Cuối năm học, các cháu nội đã ngẩn ngơ khi cầm phần thưởng về không có bà nội, thắp nhang lên, nhìn ánh mắt bà nội, có lẽ đến lúc đó cu Uy, cu Lương mới thấm thía nỗi đau vắng Nội! Các cháu được bà chăm chút nhất mà!
Con đau lòng vì suốt thời gian con nghỉ Tết về chăm Mẹ đến lúc Mẹ ra đi, con không được nghe Mẹ nói một câu rõ tiếng, dù Mẹ muốn nói điều gì đó với con. Con hứa sẽ không làm Mẹ phải buồn, vì con Mẹ quyết tâm lắm mà!
Mẹ ơi, con nhớ lại những lúc con hư, mắt Mẹ buồn lắm, nhưng Mẹ chưa bao giờ đánh con, dù có lúc con cũng nổi bướng lên cãi Mẹ. Con nóng nảy, mỗi khi như thế Mẹ lại đứng ra bênh các cháu, Mẹ bảo: tao ghét mày vì mày đánh con! Con hứa sẽ dần bớt nóng, học Mẹ để bảo ban các con của con nên người. Cháu Uy của bà đã vượt qua hơn 280 bạn để là 1 trong 24 thành viên của lớp 10 chuyên Anh rồi. Cháu còn khờ lắm, nhưng con sẽ bảo ban cháu thành người chín chắn và giỏi giang, xứng đáng là đứa cháu nội đầu tiên của ông bà!
Cháu Lương sinh năm Kỷ Mão, cùng tuổi nhưng cách đúng một lục thập hoa giáp với ông Tam - chú Sơn. Hy vọng cháu sẽ nối nghiệp làm vẻ vang dòng họ như ông Tam. Vừa rồi chú thím từ Pháp về, con cũng nói chuyện vui với chú về cu Lương! Chú thím là người về muộn nhất, cô Dư kịp gặp và trò chuyện với Mẹ, chú Ấn cũng về sau đó. Mẹ dẫu ra đi, nhưng vẫn trọn vẹn là người chị dâu trưởng trong lòng các cô,chú, thím. Mẹ đã cả đời sống hiền lành, khoan hoà, nhân hậu, để chúng con luôn tự hào về Mẹ. Cả họ Nội đều thương Mẹ. Các con, dâu, cháu đều yêu kính Mẹ. Ai từng hiểu lầm Mẹ, chắc bây giờ họ cũng biết là họ sai lầm và ân hận rồi, Mẹ nhỉ? Chắc Mẹ cũng tha thứ cho tất cả thôi!
Mẹ ơi! sắp đến 100 ngày của Mẹ. rồi Mẹ sẽ thanh thản siêu thoát và con tin tưởng một điều Mẹ vẫn dõi theo chúng con từ một cõi tâm linh nào đó!
Đứa con của Mẹ đến giờ vẫn lông bông và lãng tử lắm, dù đã sắp sang tuổi 40. Nhưng con tin con sẽ càng lúc càng chín chắn hơn, làm chủ gia đình, còn làm gương cho con cái nữa! Mẹ thương thằng Út của Mẹ nhất, nên lúc nào Mẹ cũng lo lắng cho con. Suốt đời con sẽ không quên tiếng Mẹ dặn con trong điện thoại, lúc đó con đã nghẹn ngào muốn khóc vì lòng thương yêu Mẹ dành cho con. Mẹ lúc nào cũng bao dung, độ lượng và luôn che chở cho các con cháu, Mẹ nhỉ?
Con sẽ chu toàn mọi việc, giữ gìn sức khoẻ để Mẹ không phải lo lắng nhiều. Lần trước con mơ thấy Mẹ về, Mẹ che chở cho cả con và anh Thanh như hồi còn bé! Mẹ ơi, mở mắt dậy, con đã đẫm nước mắt vì biết chỉ còn gặp Mẹ trong mơ thôi!
Nhưng Mẹ ơi, trong mơ, con mong còn nhiều lần gặp Mẹ về bên con nữa, để con có dịp gục đầu vào lòng Mẹ. Con sẽ không khóc nữa đâu! con là đàn ông mà, phải cứng rắn mạnh mẽ và sống có bản lĩnh chứ, Mẹ nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét