Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2008

21.7

    Còn hơn 1 tuần nữa là đến 100 ngày của Mẹ!
    Mẹ ơi! Mẹ đã về cùng thời gian vĩnh hằng, còn con đang phải chạy đua với thời gian, để làm một cái gì đó cho thật tốt, cho Mẹ an lòng!
    Các cháu đang lớn, ít nhất cũng có một niềm an ủi là Mẹ kịp nhìn mặt cu Khải con anh Thanh trước khi ra đi! Cu Uy thì đã xong chặng đường THCS để chính thức là học sinh lớp 10 chuyên Anh trường Lê Quý Đôn. Những ngày con về bên Mẹ, chỉ có một điều ray rứt là chưa bao giờ Mẹ thật tỉnh để gọi con một tiếng. Lời nói cuối cùng của Mẹ là vào mồng 1 Tết, khi chúng con chào Mẹ, Mẹ chỉ hỏi: "Sao chưa về quê?", rồi kể từ chiều đó Mẹ hoàn toàn không nói gì nữa!
    Mẹ ơi!
    Có những chiều chúng con lên thăm Mẹ, cả một vùng núi Thơm rực trong sắc hoàng hôn, lặng lẽ hoang vu, con ngỡ như Mẹ đang hiện về cùng chúng con.
    Chiều hôm trước một mình con lên thăm Mẹ, con thấy bơ vơ quá! Một mình ngồi bên mộ Mẹ, con nhìn thật sâu vào di ảnh, mà muốn trào nước mắt. Nhưng con biết Mẹ không thích con trai Mẹ khóc, Mẹ muốn con trai Mẹ thật trưởng thành khi vắng Mẹ. Ôi, đến tận bây giờ, khi con gần tuổi 40, con vẫn có khi thấy mình cần có Mẹ để được Mẹ nhìn con, xoa đầu vuốt tóc thằng con tóc bạc sớm mà vẫn còn ngu ngơ với đời! Mong Mẹ mắng mỏ một câu cũng được. Nhưng trong lòng con, có bao giờ Mẹ mất đi!
    Con nghẹn ngào mỗi khi nghe lời hát "Mẹ ơi!": "...con vô tình quá phải không?"! Những tháng Mẹ đau đớn nằm trên giường bệnh, con bất lực không làm được gì cho Mẹ vơi bớt cảm giác đớn đau!
    Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét