Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2006

Quy Nhơn 2005

I.


Bài thơ sinh nhật muộn của tôi


Có thể rồi tôi không còn làm thơ buồn nữa


Không còn những giờ phút được ngồi cùng bạn bè chén thù chén tạc


Tôi đi vào quĩ đạo mỏi mòn của những kẻ tầm thường


Tự an ủi mình bằng niềm vinh quang huyễn hoặc


Không còn được ngâm câu thơ yêu thích


Thôi thì đành thở dài vậy thôi!


Thôi cũng đành thôi mà không thôi được


Thơ không ra hồn người chẳng ra chi


Tự buộc mình vào khuôn sáo


Chỉ biết ngoài kia là biển


Sóng cứ nao lòng


Chỉ biết mình đã qua một thời vụng dại


Mà nụ hôn em ngày ấy còn gắn mãi bờ môi...


II.


Lại trở về cùng thơ


Như một ám ảnh


giận buồn thương tả pí lù


Đầu rỗng đặc những lập ngôn lập thuyết


Thơ ơi em cần chi ?


III.


Như một thuở mình đã hồn nhiên sống


Yêu thơ hay tê lặng người


Không cần nói


Để nghe thơ ngấm vào mạch máu


Nhìn mưa rơi bao xúc cảm cuộn trào


Bao nhiêu lần làm thơ mưa ngỡ như giọt nước mắt


Để bây giờ mình ráo hoảnh giữa nhân gian!

TRẦN HÀ NAM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét