Tôi sẽ nói gì trong tập thơ này? Đây là những kỷ niệm của một thời còn nhiều vụng dại nhưng rất đam mê, để rồi khi kịp biết đời là đắng cũng còn biết đời rất ngọt. Đây là tình yêu với thành phố của tôi, nơi tôi không sinh ra nhưng là tất cà thời thơ ấu của tôi, tình yêu của tôi, nơi tôi đã trưởng thành và nguyện gắn bó. Đây là nơi tôi ghi lại những cảm xúc bất chợt trên những nẻo đường đời đầu tiên còn chập chững để nói lên lời cảm tạ những con người tôi đã gặp trong đời, những miền đời đã đi qua. Tôi đã được gửi lòng mình vào thơ để cảm nhận một Qui Nhơn - hồn biển.
Chiều trải mênh mang lớp núi xa Nắng tà đỏ quạch Chim lẻ bầy kêu bạn thiết tha Mặt trời lên Ráng chiều in vách núi lừng lững cô đơn Người bé nhỏ trong linh thiêng rừng núi Những chân trần, ngực đồng đen vạm vỡ Ngân nga trường ca Mà vẫn muôn chiều sương khói trắng Chiều về xứ núi Âm vang cồng chiêng Chân trần chếnh choáng Đêm ủ men Giá ta làm thi tiên Lý Bạch Uống ngàn chung múa bút phóng thơ cuồng Ôi ta chỉ thân lãng tử Mới dăm ly đã buồn Xứ núi trầm lãng đãng khói mây Mắt trẻ tròn xoe ô hay người -phố Trời buông vòm tím thẫm Giờ đây chắc phố đã lên đèn An Lão, 4/1992
Qui Nhơn 98 Qui Nhơn của tôi mang gương mặt bạn bè Chẳng thể nhạt phai dù bao năm vẫn thế Sạm nắng gió nhưng nụ cười mãi trẻ Dăm phút hàn huyên vợi bao lo toan
Qui Nhơn của tôi có gương mặt em Thuở mối tình đầu nồng nàn đến thế Tình yêu vốn muôn đời tươi trẻ Dù khi soi gương tóc đã bạc rồi
Tôi tìm Qui Nhơn trong gương mặt tôi Cha mẹ sinh ra đến giờ vẫn thế Dẫu biết mai này mình không còn trẻ Vẫn hát tình ca đến cuối cuộc đời
"Công bằng mà nói em cũng yêu anh!" Và tôi hiểu em nói lời vô nghĩa Chúng ta quá đủ thời gian lãng mạn Tình yêu đang chờ phân giải hạ hồi
"Công bằng nói ra cậu là người tốt!" Sếp gật gù, tôi cũng gật gù theo Im lặng là vàng, chẳng cần thề thốt Hoa mỹ mà chi, chữ nghĩa như bèo
Hai tiếng Công Bằng - bằng công một tháng Anh đủ đưa em đi chợ mỗi ngày Thỉnh thoảng vi vu suất cà phê sáng Thuận bán vừa mua, tiền bạc trao tay
Ngày trôi, tháng trôi, năm trôi, đời trôi Công bằng cho bạn, công bằng cho tôI Một bữa giật mình đặt lên cân ký Nửa là nước mắt, nửa là mồ hôi. 10-92
Một ngày rồi anh lại đến tìm em Như một thuở đã nồng nàn khao khát Anh tìm lại lâu đài xưa bằng cát Dẫu biết sóng thời gian xô vỡ vụn rồi
Anh sẽ trở về tìm lại một - tôi Ngồi trước biển thẫn thờ con sóng trắng Năm tháng đã để lại nhiều trống vắng Cho dấu buồn thương hằn sẹo ít nhiều
Em trở về đi cho anh lại được yêu Lại được sống cùng em bao đêm trắng Em trở về giữa hồn anh lẳng lặng Cho những tình đời kết muối nồng say
Đôi lúc thèm một chút xanh của lá Một chút lặng của rừng Chút muối nồng của biển Và hát bài ca cơn gió đi hoang Nhưng vẫn là ta rụt rè khốn khổ Ngoảnh lại bâng khuâng năm tháng xa vời giấu trong túi quần hai bàn tay trắng Không ai cần mình, mình chẳng cần ai Vẫn biết suốt đời là người mang nợ Vẫn chất lên vai gánh nợ đời mình Vẫn phải vung tay những đồng bố thí Khi xung quanh mình lắm kẻ ăn xin Ước ao được đi giữa đời ngẩng mặt Như gã di-gan sống kiếp phiêu bồng Nâng đàn hát bài ca du mục Dưới nắng chan hoà và cát bỏng bàn chân 8.96
Biển ngoài kia xanh ngắt đến nao lòng
Trả lờiXóaT.H.N
Tôi sẽ nói gì trong tập thơ này?
Đây là những kỷ niệm của một thời còn nhiều vụng dại nhưng rất đam mê, để rồi khi kịp biết đời là đắng cũng còn biết đời rất ngọt.
Đây là tình yêu với thành phố của tôi, nơi tôi không sinh ra nhưng là tất cà thời thơ ấu của tôi, tình yêu của tôi, nơi tôi đã trưởng thành và nguyện gắn bó.
Đây là nơi tôi ghi lại những cảm xúc bất chợt trên những nẻo đường đời đầu tiên còn chập chững để nói lên lời cảm tạ những con người tôi đã gặp trong đời, những miền đời đã đi qua.
Tôi đã được gửi lòng mình vào thơ để cảm nhận một Qui Nhơn - hồn biển.
Qui Nhơn trong tôi
Trả lờiXóaQui Nhơn, biển vẫn hát những lời gọi nhớ, "mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ" như thuở nào có chàng lãng tử đã thả hồn vào con sóng ân tình của biển Qui Nhơn, của Tháp Đôi tình tứ .
Nhớ lắm Qui Nhơn, những đứa bé đen nhẻm, tóc đỏ hoe vì nắng và muối biển lang thang bắt còng trên bờ cát vàng ươm sắc kén. Biển ngoài kia xanh ngắt đến nao lòng. Tuổi thơ ta ơi đâu rồi?
Thương lắm Qui Nhơn, xích lô lam lũ, xe lam ba bánh nổ váng trời, gánh gánh gồng gồng rau từ các ngả ngoại thành tinh mơ đổ về các chợ. Đèn đường hắt , sáng lên khuôn mặt dầu dãi nắng mưa, lấp lánh nụ cười áo vá.
Qui Nhơn của tôi, bài thơ viết vội thuở sinh viên còn thơm nụ hôn người thiếu nữ bất chợt trong đêm tiếng mưa rả rích. Gió hất tung sách vở, ướt nhòe câu thơ căn phòng ký túc. Mênh mang nhớ một thời "nước mắm đại dương, canh toàn quốc", những ngọn gió tung bờ tóc sinh viên hăm hở bước vào đời.
Qui Nhơn của tôi trắng trinh áo học trò, lấp lánh mắt đen, hồng tươi hạnh phúc. Sân trường râm ran giọng cười đùa, giờ tan học niềm vui như Tết, xe đạp ơi vẫn cứ vui đời.
Qui Nhơn của tôi, nhà xây vội lam nham gạch ngói. Những phố mới mọc lên chưa kịp nhớ tên đường, những con hẻm ngoằn ngoèo bụi đất,... Tôi gặp Qui Nhơn hòa điệu phố và quê.
Qui Nhơn trong tôi vẫn thế, vẫn ân tình muối mặn như Đời, vẫn ngọt ngào như nụ hôn em, để chiều chiều long rong phố xá lại thèm được trẻ trung hoài như thành phố, thèm hát một lời say đắm Tình Yêu.
Qui Nhơn
Trả lờiXóaQui Nhơn sóng - bờ cát vàng lưu luyến
Biển mênh mông và em vẫn dạt dào
Thương nhớ quá ngày xưa tuổi nhỏ
Chân bé con trên cát chạy lao xao
Qui Nhơn gió - chiều nay nghe em hát
Nắng rập rờn xao xuyến những hàng dương
Đường sáng lóa áo học trò phấp phới
Tuổi hồn nhiên vương vấn một niềm thương
Tôi đã có một Qui Nhơn như thế
Đường cát lầm tung bụi gót chân
Thành phố sáng lung linh trong ký ức
Cho hồn thơ thao thức biết bao lần
Nghe hát trên dòng Hậu Giang
Trả lờiXóaHậu Giang mênh mang sóng nước
Nghe câu thương nhớ tràn về
Bến Ninh Kiều đêm thao thức
Lòng mình rưng rưng nhớ quê
Em hát đi bài Dạ cổ
Từ phu tướng rợn âm đờn
Khúc Nam Xuân, bài Vọng cổ
Cho xao xuyến khách Qui Nhơn
Chợt nghe bài Hàn Mạc Tử
Cho mình chạnh nhớ quê hương
Mai xa nhau rồi lại nhớ
Ngọt ngào bao nỗi niềm thương
2000
Trăng Nha Trang
Trả lờiXóaSao em cứ lung linh huyền ảo thế
Tại trăng vàng hay sóng bể lòng anh
Biển thì thầm. Trăng như mắt long lanh
Mắt không nói, sao chỉ nhìn, bối rối
Anh làm thơ, trăng nôn nao chờ đợi
Trăng vỡ òa sóng biển tứ thơ vàng
Bãi bờ dài, hồn anh đi lang thang
Không em. Trăng lẻ loi nhung nhớ thế
Lòng cứ vọng một đêm trăng xứ Huế
Vỹ Dạ thôn, em bước nhẹ như sương
Lại thương về một đêm trăng Qui Nhơn
Mưa bất chợt để nụ hôn trao vội
Trăng Nha Trang cứ mãi xanh vời vợi
Em lung linh huyền ảo đến không cùng
Tại trăng vàng hay sóng bể Nha Trang?
2-90
Bài hát cho em
Trả lờiXóaNgày tháng đi qua như bài ca không bao giờ ngừng nghỉ. Anh hát miệt mài đến cạn lực tàn hơi.
Anh hát em nghe bài hát Tình Yêu, bài hát của ước mơ chưa thành để lại màu mây trong ánh mắt cay sè vì khói thuốc.
Em có hát cùng anh hay chỉ lặng người theo dòng cảm xúc tuôn chảy từ mạch tình mênh mang? Hay em sẽ so dây lựa phím hòa theo từng âm buồn trầm lắng?
Bài hát ngày xưa của anh là những thanh âm rời rạc, từng tiếng từng tiếng chầm chậm rớt xuống thời tuổi nhỏ đi hoang khát khao tình mẹ.
Bây giờ, mẹ già rồi mà lời hát vẫn đi hoang...
Em ơi, anh vẫn muốn tìm những thanh âm mới, góp vui cho đời một tiếng cười thanh thản. Cho lời đừng ngập ngừng đọng mãi ở đầu môi.
Có thể một ngày kia anh không còn là Anh, em không còn là em, người khác vẫn cứ là người - khác thì tiếng ca vẫn vọng giữa trời xanh như hỏi lại muôn đời : tại sao làm người để cứ khát yêu thương, để cứ mãi buồn vui, sướng khổ ...?
1991
Mưa mùa hạ
Trả lờiXóaNhững cơn mưa đột ngột đến nao lòng
Giá như được quay lại thời bé bỏng
Anh sẽ chạy cuồng chân và hét váng mặt đường.
Tưởng chừng anh sống dậy thuở yêu đầu
đón mưa vào lòng tay mát lạnh
nôn nao một hàng hiên...
Mưa của thời sinh viên
ôm đàn hát giữa bộn bề sách vở
chớp nhì nhằng rạch ngang trời sấm nổ
vòm lá xôn xao bao dự cảm
mưa xối mênh mang trắng đục cả chân trời.
Mưa gõ vào từng nhịp tâm tư
Hình bóng cũ vỡ tan theo bọt nước
Mưa xối xả mịt mờ phía trước
anh còn đứng mãi đây
trong giai điệu mưa cuồng nhiệt
để biết tuổi trẻ của mình
chưa qua hết...
1991 – 1996
Xứ núi
Trả lờiXóaChiều trải mênh mang lớp núi xa
Nắng tà đỏ quạch
Chim lẻ bầy kêu bạn thiết tha
Mặt trời lên
Ráng chiều in vách núi
lừng lững cô đơn
Người bé nhỏ trong linh thiêng rừng núi
Những chân trần, ngực đồng đen vạm vỡ
Ngân nga trường ca
Mà vẫn muôn chiều sương khói trắng
Chiều về xứ núi
Âm vang cồng chiêng
Chân trần chếnh choáng
Đêm ủ men
Giá ta làm thi tiên Lý Bạch
Uống ngàn chung múa bút phóng thơ cuồng
Ôi ta chỉ thân lãng tử
Mới dăm ly đã buồn
Xứ núi trầm
lãng đãng khói mây
Mắt trẻ tròn xoe ô hay người -phố
Trời buông vòm tím thẫm
Giờ đây chắc phố đã lên đèn
An Lão, 4/1992
Anh sẽ hát
Trả lờiXóaAnh sẽ hát cho em
Bài hát buồn thuở trước
Đời bọt bèo sóng nước
Ta cánh buồm lênh đênh
Em ơi anh sẽ hát
Bài hát buồn hôm nay
Những cánh hoa rã nát
Người vô tình không hay
Nhủ gì phút cầm tay
Bây giờ sương khói trắng
Tiếng ca giờ câm lặng
Đường càng xa mãi xa
Anh sẽ hát hoan ca
Bài hát về hạnh phúc
Dẫu mai đời buồn bực
Ta vẫn hoài có nhau
7-94
Qui Nhơn 98
Trả lờiXóaQui Nhơn của tôi mang gương mặt bạn bè
Chẳng thể nhạt phai dù bao năm vẫn thế
Sạm nắng gió nhưng nụ cười mãi trẻ
Dăm phút hàn huyên vợi bao lo toan
Qui Nhơn của tôi có gương mặt em
Thuở mối tình đầu nồng nàn đến thế
Tình yêu vốn muôn đời tươi trẻ
Dù khi soi gương tóc đã bạc rồi
Tôi tìm Qui Nhơn trong gương mặt tôi
Cha mẹ sinh ra đến giờ vẫn thế
Dẫu biết mai này mình không còn trẻ
Vẫn hát tình ca đến cuối cuộc đời
Lên Qui Hòa nhớ Hàn Mặc Tử
Trả lờiXóaNơi đây cây lá xanh như ngọc
Để nhớ câu thơ mặt chữ điền
Cách một con đèo, hai thế giới
Niềm đau kết tụ phút thiêng liêng
Hàn đã âm thầm gửi ước mơ
Câu thơ lay động đến bây giờ
Đâu chốn ngày xưa Hàn lặng lẽ
Thả vào con sóng những vần thơ?
Nguyên vẹn Qui Hòa một sắc xanh
Trăng vàng lóng lánh giọt lệ-thanh
Phong-trần mấy độ cơn binh lửa
Vẫn sáng nơi đây giấc mộng lành
Thôi những niềm đau đã ngủ yên
Ngọc sáng nào ai đã biết tên
Thơ Hàn thủ thỉ cùng trời đất
Sóng trắng lung linh ánh khải huyền.
12/5/96
Qui Nhơn mùa hoa sữa
Trả lờiXóaNgỡ như Hà Nội
Hương hoa sữa tràn về
Chuyện cũ ngỡ chừng phai lãng
Chợt nồng nàn hương đam mê
Lá thư mười lăm năm
Kẹp cánh hoa sữa nhỏ
Tình học trò thoáng chốc
Suốt đời còn vương
Mười lăm năm
Phải chăng Qui Nhơn
Hoa sữa chỉ còn nồng và gắt?
Hoa sữa ơi
Sao trớ trêu đến thế
Làn hương cứ quấn trong lòng…
10.2002
Qui Nhơn và tôi
Trả lờiXóaNhững con sóng chiều lừng lững đổ bọt trắng vào cát vàng làm nên một biển Qui Nhơn rất nhiều thơ cho những kẻ lắm mộng mơ thả hồn vào mênh mông mây biếc trời xanh gành đá.
Tôi đi tìm gì trong chiều hoang lang thang bờ bãi? Một bến neo bình yên cho lòng một kẻ đã nhuốm thị thành vào tim óc hay theo cánh buồm xa mang khao khát đón gió muôn trùng?
Qui Nhơn tinh khôi, chưa kịp hình dung bao đường ngang ngõ tắt, mê cung số nhà tên phố, những biệt thự những công viên vươn tầm đô thị loại hai, mà gió vẫn thế mà sóng vẫn thế và tôi vẫn thế cứ như chẳng khác gì thời hai mươi hừng hực sống , nồng nồng mặn mặn bụi bụi bèo bèo...
Ước một cơn mưa gột rửa nỗi buồn vô cớ trôi đi cùng những gì đã mất để giữ lại một Ta một Em, gia đình con cái sự nghiệp, bình thản sẻ chia cùng Qui Nhơn cơm áo gạo tiền thi ca nhạc họa để biết lòng mình chưa hóa đá lặng câm.
22-5-2000
Nỗi nhớ
Trả lờiXóaEm có thể đã lãng quên ngày ấy
Mưa giăng mù lãng đãng phố… và tôi
Con sóng Qui Nhơn cuộn trào bọt trắng
Ngấn dư ba trong lòng phố, mưa rơi
Em đã có thể tuyệt vời hạnh phúc
Chuyện ngày xưa thành cổ tích mất rồi
Tôi nhút nhát không dám làm hoàng tử
Em vẫn là cô bé Lọ Lem thôi
Bây giờ mưa rơi, bây giờ mình tôi
Lang thang phố Qui Nhơn nồng hoa sữa
Làn hương ấy cứ mênh mang gợi nhớ
Đã xa rồi, con sóng ngút ngàn khơi
11.2002
Công bằng
Trả lờiXóa"Công bằng mà nói em cũng yêu anh!"
Và tôi hiểu em nói lời vô nghĩa
Chúng ta quá đủ thời gian lãng mạn
Tình yêu đang chờ phân giải hạ hồi
"Công bằng nói ra cậu là người tốt!"
Sếp gật gù, tôi cũng gật gù theo
Im lặng là vàng, chẳng cần thề thốt
Hoa mỹ mà chi, chữ nghĩa như bèo
Hai tiếng Công Bằng - bằng công một tháng
Anh đủ đưa em đi chợ mỗi ngày
Thỉnh thoảng vi vu suất cà phê sáng
Thuận bán vừa mua, tiền bạc trao tay
Ngày trôi, tháng trôi, năm trôi, đời trôi
Công bằng cho bạn, công bằng cho tôI
Một bữa giật mình đặt lên cân ký
Nửa là nước mắt, nửa là mồ hôi.
10-92
Tùy hứng billard
Trả lờiXóaTa như trái billard quay vòng vòng
Chẳng thể chạy trốn chiếc khung định mệnh
Những hội tụ. Những phân ly
Duyên may và phận rủi
Chẳng thể vượt qua khuôn khổ bình thường
Có những khoảnh khắc ngàn năm có một
Ta chậm mất rồi đành đoạn nằm im
Có những lúc lăn tròn qua khoảng trống
Ta trở nên hẫng hụt với riêng mình
Có những lúc chồm lên vượt ra ngoài phép tắc
Bị ném khỏi vòng cuộc chơi sứt trán sầy da
Mình đứng một mình trở thành lạc lõng
Thôi làm lại từ đầu chờ một cú đề-pa...
10-92
Hẹn với thơ
Trả lờiXóaMột ngày rồi anh lại đến tìm em
Như một thuở đã nồng nàn khao khát
Anh tìm lại lâu đài xưa bằng cát
Dẫu biết sóng thời gian xô vỡ vụn rồi
Anh sẽ trở về tìm lại một - tôi
Ngồi trước biển thẫn thờ con sóng trắng
Năm tháng đã để lại nhiều trống vắng
Cho dấu buồn thương hằn sẹo ít nhiều
Em trở về đi cho anh lại được yêu
Lại được sống cùng em bao đêm trắng
Em trở về giữa hồn anh lẳng lặng
Cho những tình đời kết muối nồng say
Romantic
Trả lờiXóa(Tặng Tấn Huy)
Đôi lúc thèm một chút xanh của lá
Một chút lặng của rừng
Chút muối nồng của biển
Và hát bài ca cơn gió đi hoang
Nhưng vẫn là ta rụt rè khốn khổ
Ngoảnh lại bâng khuâng năm tháng xa vời
giấu trong túi quần hai bàn tay trắng
Không ai cần mình, mình chẳng cần ai
Vẫn biết suốt đời là người mang nợ
Vẫn chất lên vai gánh nợ đời mình
Vẫn phải vung tay những đồng bố thí
Khi xung quanh mình lắm kẻ ăn xin
Ước ao được đi giữa đời ngẩng mặt
Như gã di-gan sống kiếp phiêu bồng
Nâng đàn hát bài ca du mục
Dưới nắng chan hoà và cát bỏng bàn chân
8.96